" TÔI
LÀ GÌ CƠ? "
Giọng nói của Ngọc Bích lớn đến nỗi có thể nghe thấy từ khắp
các phòng học của trường. Cô chạy nhanh đến phòng hội đồng quản trị nơi niêm yết
công khai thông tin dành cho sinh viên từ khắp nơi. Cô len lỏi qua khỏi đám
đông và đã ở ngay phía trước tấm bảng dán thông tin, nhìn chằm chằm vào một
danh sách mà các sinh viên khác cũng đang trố mắt nhìn vào đó .
Cô đứng đó sững sờ trước những gì cô nhìn thấy , "Tôi
là ... nữ hoàng vũ hội ? " Người bạn tốt nhất của cô , Thanh Hân , tiếp cận
người bạn tốt nhất của mình và đặt tay quanh vai Ngọc Bích . Cô vẫn không nhúc
nhích và dường như đang bị thôi miên . "Nhưng , làm thế nào ?
Thanh Hân chỉ mỉm cười , Ngọc Bích liếc nhìn cô và ngay lập
tức ném vào một cái nhìn ngạc nhiên . " Bạn đã làm điều này ? " Thanh
Hân chỉ mỉm cười lớn hơn nữa, hy vọng sự dễ thương và quyến rũ của cô sẽ chế ngự
sự ngạc nhiên của Ngọc Bích . Thật không may cho cô ấy, Ngọc Bích biết cô ấy tốt
nhưng cô ấy không vui lắm về điều này
.
Mắt Ngọc Bích chớp mắt và cô kéo Thanh Hân đi theo cô đến một
phòng học trống . Sau khi đóng cửa, cô bắt đầu nói: "Cái quái gì vậy Thanh
Hân ? Tại sao? "
Thanh Hân gãi đầu của mình và cố gắn giải thích với cô ấy,
" cũng tốt mà Ngọc Bích , bạn thật sự dễ thương mà! Tất cả các chàng trai sẽ
để ý đến bạn . " Cô mỉm cười một lần nữa, " Bạn có thể nâng cao giá
trị cho chính mình , rằng bạn đang chiếm ưu thế trước Ngọc Lan . Tất cả mọi người
nói bạn sẽ giành chiến thắng , đây là năm cuối cùng của chúng mình ở đây. Kể từ
khi mình đặt tên của bạn vào thùng phiếu của những người muốn được là nữ hoàng
vũ hội của năm nay, mình nghĩ rằng bạn sẽ có khả năng chiến thắng”
Thanh Hân đã không nhận thấy nó ngay lập tức, trong khi cô ấy
vẫn đang nói chuyện , khuôn mặt Ngọc Bích chuyển từ ngạc nhiên đến sợ hãi. Ngay
sau khi cô nghe thấy cái tên đó, cơn run rẩy đã được chạy xuống cột sống của
cô. Cô không còn cảm thấy thoải mái nữa.
" Ngọc Bích ? Yoo -hoo! Ngọc Bích ? Thức dậy! " Thanh
Hân đã vẫy tay trước mặt cô. " Ngọc Bích bạn làm sao vậy? bạn khó chịu với
tôi ? Nếu vậy tôi xin lỗi. " Cô gấp tay trước mặt cô và nhìn xuống mặt đất.
"Tôi chỉ muốn thấy người bạn tốt nhất của tôi trở tuyệt đẹp như bất kỳ nữ
hoàng nào. " Ngọc Bích thoát ra khỏi sự bàng hoàng của mình và nhìn Thanh
Hân . Ngọc Bích thường sẽ tức giận nếu như là người khác làm việc này , nhưng Thanh
Hân là sự khác nhau. Cô ấy luôn ngây thơ và vô cùng chân thành về bất cứ điều
gì cô ấy làm , đặc biệt là khi nó đến với bạn bè và gia đình .
Ngọc Bích đã bình tĩnh lại, phản ứng ban đầu của cô là ôm chầm
lấy người bạn thân nhất của cô. " Ôi trời, Thanh Hân , tôi xin lỗi . Tôi
biết bạn chỉ muốn nhìn thấy tôi hạnh phúc. Tôi chỉ ... không mong đợi điều này
. " Đầu Thanh Hân đặt trên vai cô bạn của mình , mỉm cười một nụ cười với
đôi môi màu hồng của cô. Ngọc Bích sau đó nhẹ nhàng cho qua. " Vì vậy, vũ
hội nữ hoàng hả? Bạn biết đấy, tôi chưa bao giờ giành được bất cứ điều gì như
thế trước đây. " Cô nhìn Thanh Hân, người đã là nữ hoàng vũ hội của năm
trước . Vì lý do đó , Thanh Hân không thể làm nữ hoàng của năm nay được nữa. Ngọc
Bích yêu cầu được tư vấn ", mình phải làm gì đây? "
Thanh Hân cười khúc khích với chính mình khi người bạn thân
nhất của cô cho biết điều này . Cô biết Ngọc Bích đã không có kinh nghiệm khi
nói đến bất cứ điều gì như thế này. Cô ấy luôn năng động và bướng bỉnh, gần như
tương phản với sự dịu dàng và phi bạo lực tuyệt đối của Thanh Hân . Ngay cả bây
giờ , cả hai đều mặc trang phục đáng yêu . Thanh Hân đang mặc một chiếc áo lụa
trắng đã được cài nút ở trên cùng. Váy ngắn của cô màu xanh hải quân và nó cực kì sexy khi cô di
chuyển . cô mang một đôi vớ da dài, làm cho đôi chân cô trở nên cực kì quyến
rũ, Như mọi khi, mái tóc đen nhánh của cô là một kiểu tóc đuôi ngựa buộc ở phía
sau với một chút dễ thương, cung màu hồng. Bởi vì nó là một món quà từ anh trai
của cô nhiều năm trước, khi còn nhỏ , cô đã luôn luôn đeo nó .
Ngọc Bích mặc áo thun màu trắng với một biểu tượng trái tim
màu đỏ ở trung tâm. Nó không phải là kiểu quần áo ưa thích của Thanh Hân ,
nhưng nó chắc chắn làm các chàng trai nhìn chằm chằm vào cô ấy! Áo thun lại ôm
sát vào than hình thon gọn của Ngọc Bích. Đường cong của cô luôn luôn là một cái
gì đó mà chàng trai nhìn khi cô ấy đi qua họ trong các hành lang . Bên dưới chiếc
áo thun, ta có thể thấy một chiếc áo ngực màu trắng giữ 36C ngực của cô. Cô mặc
một chiếc quần short jean phù hợp với vòng eo và bắp đùi của mình. Cô cũng mang
một đôi vớ da giống như Thanh Hân
Thanh Hân nhìn đồng hồ Minnie Mouse của cô ấy và nói rằng
anh trai cô đã trao cho cô vào dịp Giáng sinh và cô ấy nhận thấy rằng cô đã trễ
! "thôi chết ! Mình trễ giờ học rồi. " Cô thu gom sách vào túi xách của
cô, nhìn Ngọc Bích nói: " chúng ta sẽ nói chuyện sau bạn của tôi, tôi hứa.
Tôi sẽ cho bạn biết tất cả mọi thứ bạn cần phải làm để có được chuẩn bị tinh thần
một cách tốt nhất. " Cô mở cửa của lớp học, " và bao gồm làm thế nào
để có được một ngày tuyệt vời! " Cùng với đó, Thanh Hân cười khúc khích ,
và đóng cửa lại.
Ngọc Bích chỉ đảo mắt và khoanh tay . "ok ! " Cô ấy
bước tới cửa, xoắn tay nắm cửa và mở nó ra. Nhưng Những gì cô nhìn thấy tiếp
theo làm khuôn mặt của cô biến sắc hoàn toàn . Có một người đang đứng ngay trước
cửa. Đó là Ngọc…Ngọc Lan? "
Ngọc Lan đã biểu hiện giận dữ trên khuôn mặt của cô . Ngay lập
tức cô nắm lấy Ngọc Bích, đẩy Ngọc Bích lại trong lớp một cách mạnh bạo và Ngọc
Bích đã vấp ngã, mông của cô đập xuống sàn một cách đau điếng ! Ngọc Lan sau đó
bước vào lớp học, đóng cửa và khóa cửa lại. Sau đó , cô đi đến chỗ Ngọc Bích:
"Cô dám lấy đi danh hiệu đó của tôi sao?"
Ngọc Bích , quá sợ hãi để đứng lên , bò bằng bốn chân cố gắng
để chạy trốn " Hân ơi, cứu mình "
Ngọc Lan thể hiện một nụ cười ác . Cô lục túi xách của cô và
lôi ra một số thứ khiến Ngọc Bích co rúm người lại : Một cuộn băng keo đen. Ngọc
Lan vẫy nó trong không khí ở hướng Ngọc Bích . "Hãy nhớ rằng thứ này này rất
chắc ? Và tôi sẽ trói cô bằng thứ này" Ngọc Lan tiến đến gần nơi Ngọc Bích đang
ngồi dựa lưng vào một bức tường , Ngọc Bích thể hiện một cái nhìn đáng sợ! Rõ
ràng cô ta đang rất tức giận. Với một chuyển động, Ngọc Lan bóc một dải dài từ
cuộn nhưng không xé nó ra. " Bây giờ thì im lặng nào! " Cô ấy nhắm đến
miệng của Ngọc Bích !
"KHÔNG! Để tôi yên! Ngọc Bích chồm dậy và chạy về phía
cánh cửa
“Con khốn ! " Thật
không may cho Ngọc Bích , trong khi cô ấy chưa kịp chạy đến cánh cửa thì Ngọc
Lan đã chạy theo và nhanh hơn . Cô ta bắt kịp cô và vồ trên lưng khiến hai rơi
xuống! Ngọc Bích đã điên dại cố gắng với tay để mở cửa! " Im lặng đi con
khốn " Ngọc Lan ngồi trên lưng và giữ cô ở đó. Cô nhanh chóng lấy ra một
miếng giẻ và một chai eyedrop nhỏ . Với một vài lần phun vào miếng giẻ , cô chụp
nó vào khuôn mặt của Ngọc Bích , che mũi và miệng. Thật không may cho Ngọc Lan
, Ngọc Bích khá cứng đầu và nín thở .
"Cô có thể nín thở trong bao lâu hả? " Ngọc Bích
phải vật lộn khó khăn để không hít phải thứ này, nhưng thật khó khăn và cô đã bắt
đầu hít phải một ít.
" MMMNNNOOOOOOOOOOoooooo ! " Ngọc Bích nắm lấy tay
của Ngọc Lan . Cô đã cảm nhận được mình yếu đi do cô đã bị buộc phải hít chất
này . Những nỗ lực của cô nhằm di chuyển bàn tay của Ngọc Lan đã nhanh chóng yếu
dần đi. Đôi mắt cô bắt đầu sụp nhanh hơn.
" EEMMMMMmmmmmmmmmmpppppph ... "
Ngọc Lan kiểm tra trong khoảng 10s tiếp theo. Cô cúi xuống gần hơn để nghe hơi thở,
nhưng không thấy có chuyển động từ Ngọc Bích. Cô cười khúc khích : "Tôi thực
sự hy vọng cô không sợ bóng tối ! "
Ngọc Lan kéo Ngọc Bích lại một bức tường gần đó. Bóp miệng Ngọc
Bích một chút và nhét vào đó một miếng vải. Không to lắm nhưng đủ để Ngọc Bích
không thể la hét, sau đó cô ta xé ra một miếng băng keo và dán nó lên miệng nạn
nhân của mình.
Nắm lấy cổ tay, cô trói chúng ra sau lưng Ngọc Bích. Cô quấn
chặt cuộn xung quanh cổ tay và thậm chí cả lòng bàn tay cô ấy! Cô ta tiếp tục dung
băng keo trói xung quanh đùi và mắt cá chân. Ngọc Bích tuy là một người mạnh mẽ
, nhưng ngay cả cô cũng không đủ mạnh để có thể thoát khỏi nó !
Ngọc Lan cười khúc khích một lần nữa và cúi xuống , phủi đầu
gối của cô , và nhìn Ngọc Bích. Tuy nhiên, cô đã bị tiến thoái lưỡng nan. Làm
thế nào cô có thể vận chuyển Ngọc Bích? Lớp học đã bắt đầu học từ lâu, sinh
viên đi khắp nơi, cũng như giáo viên và thậm chí cả nhân viên bảo vệ . Cô bắt đầu
nhìn xung quanh phòng.
" Chắc chắn phải có một cái gì đó ở đây mình có thể sử dụng ... " Sau
đó , những gì ánh mắt của nhìn thấy đã cho cô một nụ cười lớn ! Một chiếc hộp lớn. " AHA !
"
Cô ta nhanh chóng kéo Bích Ngọc bỏ vào trong đó. Ngoài việc
là may mắn, cô còn phát hiện ra nó có bánh xe ! Cô vỗ nhẹ vào chiếc hộp và thì
thầm với một Ngọc Bích vẫn bất tỉnh, "ngủ ngon nhé bạn của tôi! "
Cùng với đó, cô mở khóa cửa phòng và đẩy chiếc thùng ra.
Cô đang đi theo hướng một hành lang trong trường. May mắn
thay, đó là một ngày vắng vẻ, vì tất cả các sinh viên đã về làm dự án và bài tập.
Khi quay sang một hành lang khác, cô đi ngang qua Thanh Hân, bạn Ngọc Bích .
May mắn thay, Thanh Hân đã không quan tâm nhiều đến một chiếc hộp và tiếp tục đi
trên đường, vô tình không biết rằng người bạn thân nhất của cô đã bị trói và bị
bịt miệng trong đó.
Cô bước vào kho nơi chứa dụng cụ của trường. Ngọc Lan nhìn
thấy chú bảo vệ đang ngồi trong văn phòng gần đó, cô ta cố gắng tỏ ra bình
tĩnh, và vẫy tay chào ông: " Chào ông ! "
"Oh, chào cháu , thứ gì trong hộp vậy ? "
Cô ta đã không chuẩn bị trước nên khá sợ hãi. Suy nghĩ nhanh
chóng , cô ta nói: " nó chỉ là một vài dụng cụ đã bị hư hỏng đấy mà "
" Được rồi, sau khi đem cất thì cháu khóa cửa kho luôn
nhé" Cùng với đó, ông tắc lưỡi và đưa chìa khóa cho cô. Ông sắp xếp một
vài đống giấy tờ sau đó tắt máy tính của mình . Sau khi đẩy chiếc ghế của mình vào
trong, ông đứng thò đầu ra cửa và nói: " Hẹn gặp cháu tối nay nhé!"
" Vâng ạ " Ngay sau khi tới nhà kho. Cô chạy đến
và khóa bằng nhiều ổ khóa. Bây giờ không ai có thể vào từ bên ngoài !
Sau khi đã làm như vậy, cô chạy lại chiếc hộp. Với niềm vui
sướng , cô mở nó ra, nhìn thấy Ngọc Bích vẫn còn ở đó. Bất tỉnh bị trói và bịt
miệng. Cô cúi xuống và với bàn tay phải của mình và sờ vào má của Ngọc Bích – đừng
lo lắng Ngọc Bích , tôi sẽ không làm tổn thương bạn ... nhiều đâu. Đóng chiếc hộp
lại, Ngọc Lan khóa chốt lại một lần nữa và thậm chí quấn một số vòng băng keo xung
quanh để chắc chắn.
Ngọc Lan sau đó đẩy chiếc hộp vào một góc kín đáo của nhà kho...
" Hẹn gặp lại sớm! " Cánh cửa đã được đóng và khóa
lại ...