Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

Nữ Hoàng Vũ Hội ( Phần 1 )

" TÔI LÀ GÌ CƠ? "

Giọng nói của Ngọc Bích lớn đến nỗi có thể nghe thấy từ khắp các phòng học của trường. Cô chạy nhanh đến phòng hội đồng quản trị nơi niêm yết công khai thông tin dành cho sinh viên từ khắp nơi. Cô len lỏi qua khỏi đám đông và đã ở ngay phía trước tấm bảng dán thông tin, nhìn chằm chằm vào một danh sách mà các sinh viên khác cũng đang trố mắt nhìn vào đó .

Cô đứng đó sững sờ trước những gì cô nhìn thấy , "Tôi là ... nữ hoàng vũ hội ? " Người bạn tốt nhất của cô , Thanh Hân , tiếp cận người bạn tốt nhất của mình và đặt tay quanh vai Ngọc Bích . Cô vẫn không nhúc nhích và dường như đang bị thôi miên . "Nhưng , làm thế nào ?
Thanh Hân chỉ mỉm cười , Ngọc Bích liếc nhìn cô và ngay lập tức ném vào một cái nhìn ngạc nhiên . " Bạn đã làm điều này ? " Thanh Hân chỉ mỉm cười lớn hơn nữa, hy vọng sự dễ thương và quyến rũ của cô sẽ chế ngự sự ngạc nhiên của Ngọc Bích . Thật không may cho cô ấy, Ngọc Bích biết cô ấy tốt nhưng cô ấy không vui lắm về điều này            .

Mắt Ngọc Bích chớp mắt và cô kéo Thanh Hân đi theo cô đến một phòng học trống . Sau khi đóng cửa, cô bắt đầu nói: "Cái quái gì vậy Thanh Hân ? Tại sao? "
Thanh Hân gãi đầu của mình và cố gắn giải thích với cô ấy, " cũng tốt mà Ngọc Bích , bạn thật sự dễ thương mà! Tất cả các chàng trai sẽ để ý đến bạn . " Cô mỉm cười một lần nữa, " Bạn có thể nâng cao giá trị cho chính mình , rằng bạn đang chiếm ưu thế trước Ngọc Lan . Tất cả mọi người nói bạn sẽ giành chiến thắng , đây là năm cuối cùng của chúng mình ở đây. Kể từ khi mình đặt tên của bạn vào thùng phiếu của những người muốn được là nữ hoàng vũ hội của năm nay, mình nghĩ rằng bạn sẽ có khả năng chiến thắng”
Thanh Hân đã không nhận thấy nó ngay lập tức, trong khi cô ấy vẫn đang nói chuyện , khuôn mặt Ngọc Bích chuyển từ ngạc nhiên đến sợ hãi. Ngay sau khi cô nghe thấy cái tên đó, cơn run rẩy đã được chạy xuống cột sống của cô. Cô không còn cảm thấy thoải mái nữa.

" Ngọc Bích ? Yoo -hoo! Ngọc Bích ? Thức dậy! " Thanh Hân đã vẫy tay ​​trước mặt cô. " Ngọc Bích bạn làm sao vậy? bạn khó chịu với tôi ? Nếu vậy tôi xin lỗi. " Cô gấp tay trước mặt cô và nhìn xuống mặt đất. "Tôi chỉ muốn thấy người bạn tốt nhất của tôi trở tuyệt đẹp như bất kỳ nữ hoàng nào. " Ngọc Bích thoát ra khỏi sự bàng hoàng của mình và nhìn Thanh Hân . Ngọc Bích thường sẽ tức giận nếu như là người khác làm việc này , nhưng Thanh Hân là sự khác nhau. Cô ấy luôn ngây thơ và vô cùng chân thành về bất cứ điều gì cô ấy làm , đặc biệt là khi nó đến với bạn bè và gia đình .

Ngọc Bích đã bình tĩnh lại, phản ứng ban đầu của cô là ôm chầm lấy người bạn thân nhất của cô. " Ôi trời, Thanh Hân , tôi xin lỗi . Tôi biết bạn chỉ muốn nhìn thấy tôi hạnh phúc. Tôi chỉ ... không mong đợi điều này . " Đầu Thanh Hân đặt trên vai cô bạn của mình , mỉm cười một nụ cười với đôi môi màu hồng của cô. Ngọc Bích sau đó nhẹ nhàng cho qua. " Vì vậy, vũ hội nữ hoàng hả? Bạn biết đấy, tôi chưa bao giờ giành được bất cứ điều gì như thế trước đây. " Cô nhìn Thanh Hân, người đã là nữ hoàng vũ hội của năm trước . Vì lý do đó , Thanh Hân không thể làm nữ hoàng của năm nay được nữa. Ngọc Bích yêu cầu được tư vấn ", mình phải làm gì đây? "

Thanh Hân cười khúc khích với chính mình khi người bạn thân nhất của cô cho biết điều này . Cô biết Ngọc Bích đã không có kinh nghiệm khi nói đến bất cứ điều gì như thế này. Cô ấy luôn năng động và bướng bỉnh, gần như tương phản với sự dịu dàng và phi bạo lực tuyệt đối của Thanh Hân . Ngay cả bây giờ , cả hai đều mặc trang phục đáng yêu . Thanh Hân đang mặc một chiếc áo lụa trắng đã được cài nút ở trên cùng. Váy ngắn của cô  màu xanh hải quân và nó cực kì sexy khi cô di chuyển . cô mang một đôi vớ da dài, làm cho đôi chân cô trở nên cực kì quyến rũ, Như mọi khi, mái tóc đen nhánh của cô là một kiểu tóc đuôi ngựa buộc ở phía sau với một chút dễ thương, cung màu hồng. Bởi vì nó là một món quà từ anh trai của cô nhiều năm trước, khi còn nhỏ , cô đã luôn luôn đeo nó .

Ngọc Bích mặc áo thun màu trắng với một biểu tượng trái tim màu đỏ ở trung tâm. Nó không phải là kiểu quần áo ưa thích của Thanh Hân , nhưng nó chắc chắn làm các chàng trai nhìn chằm chằm vào cô ấy! Áo thun lại ôm sát vào than hình thon gọn của Ngọc Bích. Đường cong của cô luôn luôn là một cái gì đó mà chàng trai nhìn khi cô ấy đi qua họ trong các hành lang . Bên dưới chiếc áo thun, ta có thể thấy một chiếc áo ngực màu trắng giữ 36C ngực của cô. Cô mặc một chiếc quần short jean phù hợp với vòng eo và bắp đùi của mình. Cô cũng mang một đôi vớ da giống như Thanh Hân

Thanh Hân nhìn đồng hồ Minnie Mouse của cô ấy và nói rằng anh trai cô đã trao cho cô vào dịp Giáng sinh và cô ấy nhận thấy rằng cô đã trễ ! "thôi chết ! Mình trễ giờ học rồi. " Cô thu gom sách vào túi xách của cô, nhìn Ngọc Bích nói: " chúng ta sẽ nói chuyện sau bạn của tôi, tôi hứa. Tôi sẽ cho bạn biết tất cả mọi thứ bạn cần phải làm để có được chuẩn bị tinh thần một cách tốt nhất. " Cô mở cửa của lớp học, " và bao gồm làm thế nào để có được một ngày tuyệt vời! " Cùng với đó, Thanh Hân cười khúc khích , và đóng cửa lại.
Ngọc Bích chỉ đảo mắt và khoanh tay . "ok ! " Cô ấy bước tới cửa, xoắn tay nắm cửa và mở nó ra. Nhưng Những gì cô nhìn thấy tiếp theo làm khuôn mặt của cô biến sắc hoàn toàn . Có một người đang đứng ngay trước cửa. Đó là Ngọc…Ngọc Lan? "

Ngọc Lan đã biểu hiện giận dữ trên khuôn mặt của cô . Ngay lập tức cô nắm lấy Ngọc Bích, đẩy Ngọc Bích lại trong lớp một cách mạnh bạo và Ngọc Bích đã vấp ngã, mông của cô đập xuống sàn một cách đau điếng ! Ngọc Lan sau đó bước vào lớp học, đóng cửa và khóa cửa lại. Sau đó , cô đi đến chỗ Ngọc Bích: "Cô dám lấy đi danh hiệu đó của tôi sao?"

Ngọc Bích , quá sợ hãi để đứng lên , bò bằng bốn chân cố gắng để chạy trốn " Hân ơi, cứu mình "
Ngọc Lan thể hiện một nụ cười ác . Cô lục túi xách của cô và lôi ra một số thứ khiến Ngọc Bích co rúm người lại : Một cuộn băng keo đen. Ngọc Lan vẫy nó trong không khí ở hướng Ngọc Bích . "Hãy nhớ rằng thứ này này rất chắc ? Và tôi sẽ trói cô bằng thứ này" Ngọc Lan tiến đến gần nơi Ngọc Bích đang ngồi dựa lưng vào một bức tường , Ngọc Bích thể hiện một cái nhìn đáng sợ! Rõ ràng cô ta đang rất tức giận. Với một chuyển động, Ngọc Lan bóc một dải dài từ cuộn nhưng không xé nó ra. " Bây giờ thì im lặng nào! " Cô ấy nhắm đến miệng của Ngọc Bích !

"KHÔNG! Để tôi yên! Ngọc Bích chồm dậy và chạy về phía cánh cửa

 “Con khốn ! " Thật không may cho Ngọc Bích , trong khi cô ấy chưa kịp chạy đến cánh cửa thì Ngọc Lan đã chạy theo và nhanh hơn . Cô ta bắt kịp cô và vồ trên lưng khiến hai rơi xuống! Ngọc Bích đã điên dại cố gắng với tay để mở cửa! " Im lặng đi con khốn " Ngọc Lan ngồi trên lưng và giữ cô ở đó. Cô nhanh chóng lấy ra một miếng giẻ và một chai eyedrop nhỏ . Với một vài lần phun vào miếng giẻ , cô chụp nó vào khuôn mặt của Ngọc Bích , che mũi và miệng. Thật không may cho Ngọc Lan , Ngọc Bích khá cứng đầu và nín thở .
"Cô có thể nín thở trong bao lâu hả? " Ngọc Bích phải vật lộn khó khăn để không hít phải thứ này, nhưng thật khó khăn và cô đã bắt đầu hít phải một ít.

" MMMNNNOOOOOOOOOOoooooo ! " Ngọc Bích nắm lấy tay ​​của Ngọc Lan . Cô đã cảm nhận được mình yếu đi do cô đã bị buộc phải hít chất này . Những nỗ lực của cô nhằm di chuyển bàn tay của Ngọc Lan đã nhanh chóng yếu dần đi. Đôi mắt cô bắt đầu sụp nhanh hơn.

" EEMMMMMmmmmmmmmmmpppppph ... "
Ngọc Lan kiểm tra trong khoảng 10s tiếp theo. Cô cúi xuống gần hơn để nghe hơi thở, nhưng không thấy có chuyển động từ Ngọc Bích. Cô cười khúc khích : "Tôi thực sự hy vọng cô không sợ bóng tối ! "
Ngọc Lan kéo Ngọc Bích lại một bức tường gần đó. Bóp miệng Ngọc Bích một chút và nhét vào đó một miếng vải. Không to lắm nhưng đủ để Ngọc Bích không thể la hét, sau đó cô ta xé ra một miếng băng keo và dán nó lên miệng nạn nhân của mình.

Nắm lấy cổ tay, cô trói chúng ra sau lưng Ngọc Bích. Cô quấn chặt cuộn xung quanh cổ tay và thậm chí cả lòng bàn tay cô ấy! Cô ta tiếp tục dung băng keo trói xung quanh đùi và mắt cá chân. Ngọc Bích tuy là một người mạnh mẽ , nhưng ngay cả cô cũng không đủ mạnh để có thể thoát khỏi nó !

Ngọc Lan cười khúc khích một lần nữa và cúi xuống , phủi đầu gối của cô , và nhìn Ngọc Bích. Tuy nhiên, cô đã bị tiến thoái lưỡng nan. Làm thế nào cô có thể vận chuyển Ngọc Bích? Lớp học đã bắt đầu học từ lâu, sinh viên đi khắp nơi, cũng như giáo viên và thậm chí cả nhân viên bảo vệ . Cô bắt đầu nhìn xung quanh phòng. " Chắc chắn phải có một cái gì đó ở đây mình có thể sử dụng ... " Sau đó , những gì ánh mắt của nhìn thấy đã cho cô một nụ cười lớn ! Một chiếc hộp lớn. " AHA ! "

Cô ta nhanh chóng kéo Bích Ngọc bỏ vào trong đó. Ngoài việc là may mắn, cô còn phát hiện ra nó có bánh xe ! Cô vỗ nhẹ vào chiếc hộp và thì thầm với một Ngọc Bích vẫn bất tỉnh, "ngủ ngon nhé bạn của tôi! " Cùng với đó, cô mở khóa cửa phòng và đẩy chiếc thùng ra.

Cô đang đi theo hướng một hành lang trong trường. May mắn thay, đó là một ngày vắng vẻ, vì tất cả các sinh viên đã về làm dự án và bài tập. Khi quay sang một hành lang khác, cô đi ngang qua Thanh Hân, bạn Ngọc Bích . May mắn thay, Thanh Hân đã không quan tâm nhiều đến một chiếc hộp và tiếp tục đi trên đường, vô tình không biết rằng người bạn thân nhất của cô đã bị trói và bị bịt miệng trong đó.

Cô bước vào kho nơi chứa dụng cụ của trường. Ngọc Lan nhìn thấy chú bảo vệ đang ngồi trong văn phòng gần đó, cô ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh, và vẫy tay chào ông: " Chào ông ! "
"Oh, chào cháu , thứ gì trong hộp vậy ? "
Cô ta đã không chuẩn bị trước nên khá sợ hãi. Suy nghĩ nhanh chóng , cô ta nói: " nó chỉ là một vài dụng cụ đã bị hư hỏng đấy mà "
" Được rồi, sau khi đem cất thì cháu khóa cửa kho luôn nhé" Cùng với đó, ông tắc lưỡi và đưa chìa khóa cho cô. Ông sắp xếp một vài đống giấy tờ sau đó tắt máy tính của mình . Sau khi đẩy chiếc ghế của mình vào trong, ông đứng thò đầu ra cửa và nói:  " Hẹn gặp cháu tối nay nhé!"
" Vâng ạ " Ngay sau khi tới nhà kho. Cô chạy đến và khóa bằng nhiều ổ khóa. Bây giờ không ai có thể vào từ bên ngoài !

Sau khi đã làm như vậy, cô chạy lại chiếc hộp. Với niềm vui sướng , cô mở nó ra, nhìn thấy Ngọc Bích vẫn còn ở đó. Bất tỉnh bị trói và bịt miệng. Cô cúi xuống và với bàn tay phải của mình và sờ vào má của Ngọc Bích – đừng lo lắng Ngọc Bích , tôi sẽ không làm tổn thương bạn ... nhiều đâu. Đóng chiếc hộp lại, Ngọc Lan khóa chốt lại một lần nữa và thậm chí quấn một số vòng băng keo xung quanh để chắc chắn.
Ngọc Lan sau đó đẩy chiếc hộp vào một góc kín đáo của nhà kho...


" Hẹn gặp lại sớm! " Cánh cửa đã được đóng và khóa lại ...

Thứ Ba, 25 tháng 3, 2014

Sự cố thú vị full


Tôi sống trong 1 tòa nhà nhỏ ở một thành phố cũng chả bự mấy. Tôi là 1 cô gái cũng khá xinh đẹp. Tôi đã tự trói mình rất nhiều năm. Tôi biết không ít người thích bị trói trong tư thế "trần như nhộng" nhưng tôi thì lại thích bị trói với đầy đủ áo quần trên người, đặc biệt là khi tôi mặc áo dài trắng nhưng là vải bóng, tôi không thích vải voan lắm, vải bóng sẽ giúp tôi gợi cảm hơn khi bị trói; Lúc ấy trông tôi sẽ giống như là nạn nhân của một vụ bắt cóc hay một vụ trộm cướp nào đó. Tôi thích cài cúc áo ở viền cổ và thít chặt dây trói; cảm giác có gì đó quanh cổ thật không thoải mái nhưng mang lại cho tôi cảm giác phấn khích kì lạ khi chơi bondage.

Hôm đó, tôi đã quyết định chấm dứt trò selfbondage (tự trói) tẻ nhạt này và biến nó thành thứ gì đó thật tế hơn, mạo hiểm hơn,... Tôi sẽ cố tình để hàng xóm phát hiện ra tôi đang bị trói. Tôi chọn phòng giặt đồ ở dưới tầng hầm của tòa nhà làm địa điểm cho kịch bản kinh thiên động địa này. Khoảng giữa trưa hôm đó, tôi mặc áo dài màu trắng. Kế đó tôi quấn qua cổ 1 chiếc lụa màu đỏ rượu. Sau khi sửa soạn xong, tôi xuống phòng giặt đồ với mớ dây thừng và vài cái khăn quàng cổ bằng vải. Lúc ấy phòng giặt đồ vắng tanh không bóng người, thật ra người dân trong tòa nhà rất hiếm khi xuống đây vào giờ này. Tôi bật công tắc máy giặt lên và nghĩ rằng tiếng máy giặt sẽ át đi tiếng động mà tôi có thể gây ra trong lúc chuẩn bị cho "vụ cướp giả định" của mình. Tôi xem xét xung quanh và thấy vài ghế ăn cũ được xếp xó vào gốc tường nên tôi chọn lấy 1 cái chắc nhất (hy vọng nó sẽ không bị gãy lúc tôi vùng vẫy) và đặt ngay sát bên tường của lối ra vào, khuất bóng cửa chính

Đầu tiên tôi trói 2 cổ chân thật chặt lại. Hơi khó vì tôi bị vướng tà áo dài. Sau đó tôi trói 2 chân lại ngay phía trên đầu gối. Lúc này đã dễ dàng hơn. Chiếc ghế này có 1 thanh gác chân ở ngay 2 chân trước của ghế, quả là 1 chỗ lý tưởng để trói chân vào đấy. Tôi dùng 1 sợi dây ngắn và trói 2 cổ chân vào đó, cố buộc thật chặt để 2 chân không cục cựa được nhiều. Trước khi trói phần cơ thể phía trên, bạn nhớ phải tự bịt miệng trước đã nhé. Tôi vo tròn 1 cái khăn lụa trắng rồi nhét vào miệng. Vì khăn không quá to nên tôi vẫn có thể khép miệng lại, tôi rất thích cảm giác có gì đó lấp đầy miệng. Nó làm lưỡi hạn chế cử động và khó có thể phát âm chuẩn xác. Sau đó tôi xếp 1 cái khăn quàng màu đen thành 1 đoạn vải có chiều rộng khoảng 4cm. Tôi kéo nó thật căng và quấn quanh miệng mình, cảm giác vải mịn dính chặt vào môi từ mũi đến cằm thật là không gì thích hơn. Tôi bắt đầu trói vài vòng quanh ngực và vòng ra sau lưng ghế để phần trên của cơ thể óp sát vào lưng ghế. Tôi cố quấn dây để sợi dây nằm ngay trên và dưới ngực của tôi, vậy tôi sẽ cảm thấy phấn khích khi vùng vẫy. Sau khi kéo cho vòng dây chặt hết mức và thắt 2 đầu dây lại, tôi cố xoay nút thắt phía trước ngực ra phía sau lưng. Tôi muốn nếu ai đó bắt gặp tôi như thế này, họ sẽ nghĩ là có ai đó đã trói tôi lại từ phía sau như trong các bộ phím Mỹ. Kế đó, tôi tự bịt mắt bằng 1 cái khăn quàng màu đen. Trước khi trói 2 tay lại, tôi chỉnh lại áo dài, dây trói và thít chặt nó. Cuối cùng, tôi lấy 1 sợi dây ngắn và quần thành 1 vòng dây nhỏ 2-3 lớp gì đó vừa đủ để nhét 2 tay vào. Tôi đặt 2 tay sau lưng ghế vào cho vào vòng dây mà tôi vừa làm. Tôi nắm 2 đầu của vòng dây và bắt đầu kéo thật chặt để vòng dây siết chặt 2 cổ tay, rồi tôi thắt nút lại và cố kéo nó thật chặt lần nữa, sau đó tôi nhẹ nhàng thắt thêm 1 nút nữa và thế là xong hehe. 

Hoàn cảnh của tôi hiện giờ là đang bị trói trên cái ghế cũ, bị bịt miệng và mắt trong phòng giặt đồ không bóng người vào buổi trưa nóng nực. Tôi luôn biết rằng mình có thể "tự giải cứu" một cách dễ dàng (nút thắt này thì xoàn quá). Nhưng nếu ai bất chợt đi vào hẳn sẽ nghĩ ai đó đã trói tôi lại... Có vẻ tôi cũng hơi tự hào vào tài tự trói như thật của mình.



Tôi ngồi đấy có lẽ cũng cả giờ đồng hồ; máy giặt cũng đã dừng hẳn và mọi thứ trở nên im lặng đến phát sợ. Tôi bắt đầu thử cục cựa nhẹ nhẹ. Cái khăn nhét trong miệng giờ đây đã thấm ướt đầy nước dãi và sợi dây trói quanh người dường như không lỏng đi chút nào. Tôi bắt đầu cầu cứu trong tiếng rên rỉ. Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Rồi tôi nghe thấy tiếng leng keng của xâu chìa khóa và tôi biết rằng ít phút nữa sẽ có người mở cửa đi vào. Đột nhiên cảm giác rạo rực bùng lên len lõi cả cơ thể mà trước giờ tôi chưa có cảm giác này bao giờ. Tôi sắp "được" phát hiện trong hoàn cảnh bị trói và bịt miệng như thế này. Cánh cửa mở ra, ai đó đã đi vào và mở nắp máy giặt. Tôi vùng vẫy và cố phát ra tiếng động thật to, "MMMPPPHHH...", người đó bỏ cái rổ giặt đồ xuống và chẳng nói gì. Rồi tôi nghe tiếng động như là ai đang rảo quanh chỗ tôi ngồi như đang xem xét gì đó. Cái khăn bịt mắt bị gỡ ra và đứng trước mặt tôi là 1 cô gái ở lầu 2, cô ấy thật xinh đẹp – cô ấy đang mặc 1 bộ đồ công sở. Có lẽ cô ấy là thư kí cho một công ty nào đó. Cuối cùng cô ta nói:

"Mớ dây này trông gọn gàng và chẳng giống 1 vụ cướp là mấy. Câu bị bịt miệng "kỹ lưỡng" thật và áo dài của cậu thì thẳng thớm. Tớ cá là còn có cái khăn tơ nữa nhét trong miệng của cậu nữa"

Thế là tôi gật đầu. Trông tôi khi ấy cứ như 1 con ngốc mà cách đó vài phút đã tỏ ra vô cùng nguy hiểm. Cô ấy vòng ra sau lưng và bắt đầu cởi trói 2 tay tôi. Nhưng thay vì thả tôi, cô ta nắm chặt 2 lòng bàn tay của tôi lại với nhau rồi trói 2 cổ tay tôi lại. Sau đó, cô ta lấy thêm 1 sợi dây khác và trói 2 khuỷu tay tôi lại với nhau. Thật không thể tin được chuyện đang xảy ra với tôi, không giống kịch bản mà tôi tự viết ra tí tẹo nào, tôi bắt đầu hoảng lên và ra sức vùng vẫy, gào thét trong vô vọng.

"Cậu thích như vậy hơn đúng ko nào? Bây giờ nếu cậu bị trói như thế này, tớ sẽ tin là ai đó đã trói cậu hahaha."

Cô ta móc điện thoại ra và gọi

"Chim sẻ gọi đại bàng... Kế hoạch thay đổi, dời cuộc chơi vào tối nay và ta có khách mời đặc biệt. Gặp nhau ở phòng giặt đồ của tòa nhà trong 1 giờ nữa"

Cô ta cúp máy và bắt đầu ngoài. Ra đến cửa, cô ta dừng lại, quay mặt về phía tôi, đặt ngón trỏ lên miệng và nói: "Ssssuỵt, im lặng nhé tớ sẽ quay lại ngay"
Cuộc đời tôi sẽ trôi dạt về đâu đây? Tôi vùng vẫy thêm một hồi nhưng thật vô vọng. 10 phút sau, cô ta quay lại. Thật ngạc nhiên khi thấy cô ta đang mặc một chiếc áo dài tím. Thật là gợi cảm. Và cô ta cũng đang cầm 1 mớ dây thừng trong tay. Cô ấy lôi một cái ghế cũ khác đặt đối diện chỗ tôi ngồi. Cô ấy ngồi xuống và bắt đầu tự trói chính mình. Cô ấy lôi trong túi quần ra một cái khăn quàng màu xám lông chuột và tự nhét vào miệng. Sau đó lại lấy cái khăn quàng đen mà khi nãy tôi dùng để bịt mắt để quần chặt miệng mình lại. Cô ta còn đánh cắp bí kiếp tự trói 2 tay ra sau lưng của tôi nữa chứ. Sau đó 2 "nạn nhân" nhìn nhau và bắt đầu vùng vẫy để kiểm tra độ chắc của dây; kinh hơn nữa là chúng tôi còn thử nói chuyện với nhau bằng thứ ngôn ngữ của những người bị bịt miệng. Cảm giác bị trói cùng ai đó thật thú vị.

Khoảng nửa tiếng sau, chúng tôi nghe thấy tiếng chân bước xuống cầu thang. Cánh cửa mở toạt ra và hình như đó là người đã nói chuyện trong điện thoại. Cô ta đang mặc một chiếc áo dài màu đỏ. Trông cô ta cũng xinh đẹp không kém cô gái đang bị trói cùng tôi.

"Ah há!!! Tối nay sẽ có nhiều trò vui đây. Bắt đầu nhập tiệc thôi các cô gái nhưng đầu tiên ta sẽ phải chịu khó đi xe 1 quãng kaka"
Cô ta cởi trói chân cho "đồng minh" và dắt cô ấy lên tầng trên, ngạc nhiên là cô ấy vẫn bị trói 2 tay sau lưng và bị bịt miệng. Tôi thậm chí còn không biết bọn họ tên gì nữa! - "Cô ta sẽ mang mình đi đâu?" - Câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu rồi khoảng vài phút sau, cô ta quay trở lại và cởi trói chân cho tôi. Chúng tôi rời phòng giặt đồ; đi lên tầng trệt và ra bãi đỗ xe sau tòa nhà (thật may mắn là không ai thấy tôi trong bộ dạng này). Có một chiếc xe hơi cũ màu bạc đậu ở đấy và cóp xe phía sau đã được mở sẵn. Khi ra đến xe, tôi phát hiện cô gái lúc nãy đang bị trói hogtie trong cóp xe phía sau. Tim tôi như thót lên vì hoảng hốt và cố gào thét. cô ta nhanh chóng dùng 1 tay ôm chặt người tôi lại, còn tay kia bịt miệng tôi lại và từ từ bịt mũi tôi lại bằng cái bàn tay nhỏ thơm mùi nước hoa kia.

"Cố giữ hơi đi cô bạn... Đừng sợ, chúng ta chỉ định vui chơi 1 lát thôi rồi sẽ thả cậu về y như lúc ban đầu... Đồng ý?"

Tôi có thể làm gì hơn ngoài việc gật đầu đồng ý đây! Sau đó cô ta ta đỡ tôi vào trong cóp xe, đặt tôi cạnh cô gái kia, dùng dây trói 2 chân tôi lại rồi nối dây từ cổ chân lên cổ tay, đó là kiểu hogtie giống y như người bạn đồng hành bên cạnh. Hoàn cảnh hiện giờ của tôi là đang bị trói trong cóp xe cùng với 1 người lạ và bị chở đến nơi mà tôi chẳng biết là đâu. Nằm trong ấy thật không gì khủng khiếp hơn, mùi máy xe khét kết hợp với những khúc quẹo cua và cô ta phanh đột ngột khiến chúng tôi như đang nhào lộn trong này (cảm ơn trời vì tôi đã không say xe và ói, nếu không hậu quả thật khó lường)

Khoảng 20p sau, xe dừng lại và tài xế xuống xe mở cóp lên. Bất ngờ vài tia sáng lóe lên, một cô gái khác đang chụp hình chúng tôi. Những cô khác mặc áo dài, có người màu xanh da trời, có người màu vàng, màu đỏ, thật kích thích. Họ kéo tôi ra trước và khiêng vào bên trong tòa nhà. Đó là một nhà kho chứa hàng lớn và không có cửa sổ. Tuy nhiên lại khá sáng sủa và sạch sẽ. Họ đặt tôi xuống sàn và ra khiêng "đồng minh" của tôi vào. Mỗi chúng tôi bị trói vào 2 cái cột kế bên nhau và bọn họ lại tiếp tục chụp hình. Rồi họ cứ đổi kiểu trói và chụp, đổi kiểu trói và chụp như thể chúng tôi là người mẫu ảnh vậy. Sau đó họ từ từ tháo lỏng dây trói của chúng tôi và cởi vài cúc áo gần cổ rồi lại tiếp tục chụp hình. Cuối cùng họ tháo dây trói, lột sạch quần áo trên người 2 chúng tôi ngoại trừ quần lót và áo ngực rồi tiếp tục trói chúng tôi vào 2 cây cột khi nãy. Một cô gái mặc áo dài đỏ đã tháo khăn bịt miệng của "đồng minh", lôi cái khăn quàng đã ướt sũng nước dãi bỏ vào bao nilon. Trước khi cô ta kịp mở miệng nói thì đã bị bịt miệng trở lại bằng một miếng băng keo đen. Một cô áo đen khác tiến lại gần tôi với túi nilon và tôi đoán chắc mình sẽ bị tương tự người kia. Và đúng y chóc, khi vừa lấy cái khăn quàng trong miệng ra, tôi liền bị bịt lại bằng băng keo y như người kia. Cuối cùng bọn họ lấy cái bịt mắt bằng lụa và bịt mắt chúng tôi lại. Bọn này chắc là thích chụp hình nên chúng tôi lại phải "làm kiểu" để chụp nữa nhưng cũng không lâu lắm.

Tôi cảm giác ai đó đang mặc lại áo quần cho tôi mặc dù lúc đó tôi vẫn đang bị bịt mắt, bịt miệng: áo dài được mặc vào. Trước khi tháo bịt mắt ra, tôi bị lại bị trói vào một cái ghế với 2 tay trói sau lưng. Ngay khi bịt mắt tháo ra, tôi thật sự ngạc nhiên khi thấy ngay trước mặt tôi, "đồng minh" cũng đang bị trói trên ghế và mặc quần áo CỦA TÔI. Tôi bắt đầu dòm xung quanh, tôi muốn kêu lên: TUYỆT VỜI QUÁ nhưng không được, khăn bịt miệng khá chặt Khung cảnh tôi đang thấy thật tuyệt vời, xung quanh là gần 14 cô gái xinh đẹp đang trói lẫn nhau, tôi nhìn vào 2 người ở gần, 1 cô áo vàng và 1 cô áo xanh da trời đang chơi kéo búa bao trên ghế salon, cứ thua 1 lần thì bị trói thêm 1 tí từ dưới chân lên, khi tôi nhìn thấy họ thì cô áo xanh da trời đã thua nhiều và bị trói hết tay chân, bịt miệng, cô áo vàng không khá hơn, cũng bị trói chân và bịt miệng, cô ấy ra hiệu và 1 cô gái khác lấy cuộn dây thừng bắt đầu trói luôn tay cô ấy lại. ở 1 góc khác, 4 cô gái đang bị trói vào 4 chiếc ghế và ngồi tán dóc với nhau. 1 cô khác thì lại bị trói đưa 2 tay lên cao, bịt miệng bằng ballgag, hàng cúc áo bị cởi hần hết để lộ 1 phần chiếc áo ngực ren đỏ. rồi lại 1 cô gái khác mặc áo dài đen đang bị 2 người khác trói dang 2 tay vào cây thập giá miệng bị bịt bằng một chiếc vớ da. Trên giường có 2 người đang bị trói hogtied. Nhét giẻ vào miệng. Một giọng nói cất lên "Còn 1 thứ nữa tụi này vẫn chưa trả lại cho 2 người". Một trong số họ cầm trên tay bao nilon đựng cái khăn quàng đã ướt của tôi khi nãy, cô ta vòng ra sau lưng tôi và bắt đầu tháo miếng băng keo ra. Chưa kịp nói gì, cô ta nhét lại cái khăn quàng vào miệng tôi .Nhưng trước khi tôi kịp phát giác đó là cái khăn quàng từng trong miệng của "đồng minh" thì họ đã dùng cái khăn quàng ướt của tôi để quấn chặt miệng tôi lại khiến tôi không thể nhả ra được . Nếu ai đã từng thử sẽ biết, khăn ướt để ở ngoài 1 lúc sẽ rất là lạnh khi nhét trở lại. Họ dùng cái khăn quàng khác của tôi bịt mắt tôi lại.

"Tàn tiệc rồi... Đến lúc phải về nhà". Bọn họ dẫn tôi ra xe trông bộ dạng như thế đó. Vẫn bị bỏ vào trong cóp xe nhưng lần này chỉ có mình tôi trong đó. Chúng tôi đi khoảng 20p thì dừng. Họ dắt tôi đi bộ 1 lúc rồi từ từ đưa tôi bước xuống cầu thang và tôi nghĩ là mình đã về tới phòng giặt đồ. Tôi lại 1 lần nữa bị trói vào cái ghế cũ quen thuộc. Một giọng nói vang lên "Tớ chơi rất vui, hy vọng cậu cũng thế. Tớ có để lại vài thứ cho cậu tiêu khiển. À, và tớ cũng sẽ phải gặp lại cậu để lấy lại quần áo chứ". Sau đó cô ta tháo lỏng dây trói ở cổ tay và bỏ đi. Nói là lỏng nhưng tôi mất cả tiếng đồng hồ để cởi trói. Khi tôi tháo bịt mắt ra thì thấy 1 đĩa CD để trên đùi với cái nhãn ghi ngày tháng năm cùng với dòng chữ "Ảnh đẹp". Ôi trời! Tôi thật không thể đợi lâu hơn nữa để xem nó.